
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Hà thủ ô
Em chào thầy Năm và mọi người ^^
Hôm nay em xin kể cho thầy và mọi người nghe một câu chuyện yêu đương. Nhìn lại bây giờ, em thấy đó là một kiểu yêu rất chi là tào lao luôn ạ.
Em đang gõ những dòng này trong tình trạng mới bị đứt tay, băng gần hết mấy ngón, gõ mỏi tay lắm. Nhưng sáng nay tự nhiên cảm xúc dâng trào, nên rất muốn chia sẻ với thầy và mọi người.
Thật ra, em vốn không hứng thú với chuyện yêu đương. Mỗi năm em chỉ đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ để phấn đấu, còn những việc khác thì ít để tâm. Ví dụ hồi lớp 1, nhà em nghèo lắm, việc được đi học đã là xa xỉ nên quần áo đẹp hay sách vở mới là điều không tưởng. Mục tiêu của em lúc đó chỉ là nhớ thật nhiều kiến thức, về nhà lấy than củi viết lại trên mấy viên gạch ngoài hiên. Em quyết tâm cuối kỳ phải là học sinh giỏi để được thưởng tập trắng cho năm học mới. Chính vì vậy, ai làm phiền em lúc học là em dứt khoát gạt ra, trêu đùa em là em sẽ dùng bạo lực, suốt những năm tiểu học gần như không có bạn bè.
Cứ thế cho đến năm 2 đại học. Một ngày, không hiểu sao em nhớ lại giấc mơ hồi bé: Có một người đàn ông rất điển trai chở em đi trên con đường nhỏ. Từ đó trong em hình thành mẫu hình “người chồng tương lai”: Điềm đạm, nhân hậu, toát ra hào quang thanh mát, địa vị xã hội cao, quyền lực, giàu có (nói tới đây em thấy giống mấy ông vua luôn thầy ơi ^^).
Lúc ấy em chưa có máy tính cá nhân, chưa có điện thoại di động, cũng chẳng xem idol hay truyền hình gì cả. Nhưng bắt đầu từ đó em chú ý đến những người khác giới: Từ lao công, thầy giáo, họa sĩ, ca sĩ, nhân viên văn phòng, sếp lớn, phóng viên… đủ cả. Nhưng chẳng ai trong số đó cho em cảm giác “chính là người ấy”. Em chỉ tập trung nhìn vào “hào quang” họ toát ra. Có người địa vị cao nhưng năng lượng rất tối, kiểu tà dâm chứ không phải vì khổ đau. Thế là em cứ tìm mãi, cho đến năm 30 tuổi vẫn… ế.
Rồi một ngày, em gặp anh ấy. Không hiểu sao anh luôn xuất hiện ở những quán cà phê em hẹn bạn. Ngồi gần và dường như cố lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn em. Em để ý và ghi nhớ trong lòng. Với “thiên phú” ghi nhớ hình ảnh và chút “nhân tướng học” tích lũy nhiều năm, em nhận ra đây chính là “người cần gặp”.
Trong anh có gì đó u sầu, trắc ẩn, hiền lành, nhưng hào quang lại nhạt, như bị trói buộc bởi một sai lầm trong quá khứ. Càng tìm hiểu kỹ, em càng thấy anh đúng chuẩn mẫu hình: Giàu có, độc thân, quyền lực… chỉ vướng cái chuyện hào quang năng lượng kia.
Và rồi em phát hiện anh đang có mối quan hệ mập mờ với một chị hơn tuổi em. Xét mọi mặt, chị ấy đều hơn em: Ngoại hình, học vấn, tài chính, tính tình… Chị dịu dàng, dễ thương như mèo con bên anh ấy, còn em thì… hơi hổ báo Hello Kitty chút.
Chị ấy cũng từng tới quán cafe em hay ngồi làm việc, quan sát em (vì em ngồi thường xuyên ở quán, khá là thân với các khách quen khác, họ cũng nhìn thấy và nói lại cho em nghe, chứ không phải em suy đoán ạ). Chị ấy cũng dùng quyền lực của mình để gây áp lực lên nhưng công ty đang thuê em làm. Cho người tán tỉnh dụ dỗ em qua Thái, cho người dụ dỗ em trai em đánh bài online và em cũng tốn một khoản tiền không nhỏ để trả nợ và đem em trai đi điều trị về thể chất lẫn tâm lý, cũng như rất tốn thời gian và công sức để điều tra vụ việc.
Có giai đoạn em stress quá nên nghỉ việc ở công ty và chuyển qua làm freelancer. Đồng thời xây dựng network cho riêng mình, đủ để combat lại khi cần.
Chỉ là anh đã bảo vệ chị ấy bằng cách tấn công em, cho rằng hành vi của em là xấu, cần được dạy dỗ, cho rằng như vậy là tốt cho em.
Em cũng bắt đầu đọc sách tâm cơ, học cách thảo mai, giả vờ, nạn